Thứ Tư, 23 tháng 11, 2016

Nếu đứng ở góc độ chủ nhân để bàn thì quốc dân một nước cũng chính là chính phủ của nước đó. Vì sao vậy? Đương nhiên toàn thể quốc dân không thể tất cả đều làm chính trị. Chúng ta thỏa thuận với nhau lập ra chính phủ, chúng ta quyết định giao cho chính phủ thi hành luật pháp với tư cách là người thay mặt cho chúng ta.
Vì lẽ đó, nhân dân là chủ nhân của đất nước, là gia chủ của người cai trị và chính phủ là người đại diện, người cai trị. Giống như từ trong số một trăm người lập công ty, chọn ra mười người vào hội đồng quản trị tức là vào chính phủ, số chín mươi người còn lại - không trực tiếp làm các sự vụ quan trọng, nhưng một khi đã giao phó cho mười thành viên thay mặt mình thì nếu suy xét thật kỹ thì bản thân mỗi chúng ta chẵng phải là chủ nhân của công ty đó sao.
Mặt khác, mười người trong hội đồng quản trị, hiện đang điều hành phạt động của công ty, nhận được sự tin cậy của nhân viên, gánh chịu trách nhiệm nhằm đáp ứng tình cảm đó, vì thế phải đem hết sức mình trong công vụ của công ty, không được nghĩ tới cái lợi cho bản thân. Bây giờ nếu thử suy nghĩ điều trên, người ta thường gọi việc tham gia vào chính phủ là công vụ, việc công. Gốc gác của từ này là công việc của chính phủ không phải là việc cá nhân của các quan chức. Mà nó có nghĩa là thay mặt cho nhân dân, thực hiện việc công, việc chung cho cả xã hội, để cai trị toàn bộ đất nước.